Thứ Năm, 8 tháng 12, 2016

Thơ Sergei Esenin. Phần II - NHỮNG TÌNH YÊU ĐẦU

Sergei Esenin. 201 bài thơ Thơ và Trường ca


Phần II

NÀNG TIÊN CÁ TRONG ĐÊM GIAO THỪA

Anh chẳng yêu em, người yêu của em ơi
Không âu yếm cùng em mà người khác
Em đi ra con sông phía sau đồi
Từ giã bờ em chui vào lỗ đục.

Chẳng có ai tìm ra nắm xương khô
Em trở lại mùa xuân nàng tiên cá
Còn anh sẽ đưa ngựa đến bên hồ
Em bưng nước từ bàn tay cho ngựa.

Em sẽ hát anh nghe trong âm thầm
Em buồn lắm sống cuộc đời tiên cá
Em quyến rũ và em bỏ bùa anh
Rồi sẽ đưa anh về sau bờm ngựa.

Đứng trên mặt nước ngôi nhà tháp gỗ
Tiên chơi trò bịt mắt bắt dê
Từ tảng băng nhìn những ô cửa sổ
Đang cháy lên sau làn khói sương mờ.

Em sẽ mang hoa cỏ đến bên giường
Và em sẽ đặt anh nằm bên cạnh
Sẽ nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương
Sẽ hôn anh thật nhiều và âu yếm!
1915. 


EM RA ĐI

Em ra đi rồi em chẳng quay về
Em đã quên góc phòng anh yên lặng
Và bây giờ em cười với người ta
Khoác trên vai tấm khăn quàng màu trắng.

Để anh buồn, anh tiếc thương, đau khổ
Ngọn lửa hồng trong lò sưởi phôi pha
Nhưng cành hoa tím ép trong quyển sổ
Lại cứ nhắc về hạnh phúc ngày xa.
1914-1915?


CHỈ CHO NGƯỜI

Chỉ cho Người – một vòng hoa ta kết
Và ta rắc hoa lên những lối mòn
Ôi nước Nga – một góc yên, tĩnh mịch
Chỉ với Người ta tin tưởng, yêu thương.

Ta ngắm nhìn trời đất rộng mênh mông
Tất cả – gần cũng như xa – tất cả
Những lối nhỏ ta không hề xa lạ
Tiếng sếu gọi bầy gần gũi thân thương.

Mặt nước hồ trỗi dậy một màu xanh
Gọi hướng về một buổi chiều dằng dặc
Và trên bụi cây reo lên những giọt
Sương lạnh lùng và sương tốt lành.

Và dù cho gió xua đuổi màn sương
Mặc luồng gió cứ vẫy vùng đôi cánh
Nhưng tất cả như sân gác nghiêm trang
Của những đạo sĩ hành nghề bí ẩn.
1915 




MỤ PHÙ THUỶ

Trông khủng khiếp, tóc rối bời, màu trắng
Mụ phù thuỷ chạy ba chân bốn cẳng.
Còn đêm đen lặng lẽ đứng giật mình
Trăng lấy mây che làm những chiếc khăn.
Thổi vù vù ngọn gió – người hay hát
Lao vút nhanh vào rừng sâu rậm rạp.
Còn khu rừng đem doạ những mác thông
Cú vọ kêu lên sợ hãi giấu mình.
Mụ phù thuỷ vẫy bàn tay gầy guộc
Những ngôi sao từ đám mây chớp chớp.
Những con rắn treo những chiếc vòng khuyên
Rồi xoáy vòng theo cơn bão điên cuồng.
Dưới tiếng chuông kêu mụ phù thuỷ nhảy
Mây giữa trời cũng dường như run rẩy.
1915.


ÔI NƯỚC NGA

Cỗ xe ngựa đã bắt đầu lên tiếng
Chạy qua cánh đồng và những bụi cây
Lại nhìn thấy bên đường ngôi nhà nguyện
Và những cây Thánh giá nguyện hồn ai.

Giờ trong ngực một nỗi buồn đau đớn
Ngọn gió mang hơi lúa mạch từ xa
Tiếng chuông vang trên làn bụi trắng
Để bàn tay làm dấu Thánh tình cờ.

Ôi nước Nga – cánh đồng màu đỏ thẫm
Và màu xanh não nuột trên sông
Tôi yêu đến mừng vui, đau đớn
Hồ nước mênh mông thấm một nỗi buồn.

Nỗi đau xót lạnh lùng thì không thể
Đem ra đo nơi bờ bến sương mờ.
Nhưng không tin, không yêu Người như thế
Thì tôi không thể học được bao giờ.

Và không trao cho ai điều trói buộc
Không giã từ với giấc mộng dài lâu
Khi vang lên trên thảo nguyên thân thuộc
Lời nguyện cầu của những cây vũ mâu.
1916. 



BẦU TRỜI XANH VÀ VÒNG CUNG MÀU SÁNG

Bầu trời xanh và vòng cung màu sáng
Bờ thảo nguyên lặng lẽ chạy vòng quanh
Trên ngôi làng làn khói đang bay lượn
Đám cưới quạ khoang làm bờ giậu nhẹ nhàng.

Tôi lại nhìn thấy bờ dốc quen thuộc
Với màu đất sét đỏ, liễu hờ buông
Lúa kiều mạch mơ màng bên hồ nước
Thơm ngát mùi hoa cỏ với mật ong.

Quê hương tôi! Ôi nước Nga yêu mến
Người vẫn sống bằng sương khói ngụ ngôn.
Và nôn nao dưới đôi cánh thiên thần
Thập ác những mồ vô danh cầu nguyện.

Có nhiều người bằng vẻ mặt quê hương
Từng cháy lên, trong giếng lò ẩm ướt
Ai mạnh mẽ, ác tà, ai mơ ước
Ai nếm mùi cây trái của quê hương.

Chỉ tôi tin: sẽ không sống những người
Ai thôi yêu đinh ba và tù ngục…
Sự thật muôn đời và tiếng rừng xào xạc
Sau tiếng gông xiềng sẽ sưởi ấm lòng tôi.
1916


TÔI LẠI VỀ ĐÂY

Tôi lại về đây trong gia đình tôi
Quê hương tôi vẻ dịu dàng đằm thắm!
Bóng tối loăn xoăn đứng ở sau đồi
Đang giơ vẫy bàn tay bằng tuyết trắng.

Màu xám bạc của một ngày u ám
Như xù lông bay lượn giữa bầu trời
Và nỗi buồn của buổ chiều ảm đạm
Xao xuyến hoài không dứt giữa lòng tôi.

Trên mái vòm của nhà thờ chính
Bóng hoàng hôn đổ xuống thấp hơn.
Những bạn bè của ngày vui thoáng bóng
Sao giờ đây nhìn thấy đã không còn!

Năm tháng cứ dần trôi vào quên lãng
Và các ngươi đi theo đến nơi nào.
Chỉ có nước vẫn còn theo ngày tháng
Sau cánh cối xay vẫn cứ lao xao.

Và tôi thường xuyên trong màn sương chiều
Sau tiếng rì rào những cây cỏ lác
Tôi cầu khói lượn lờ trên mặt đất
Về quá khứ không trở lại thân yêu.
1916


RA KHỎI GIẤC MƠ 

Đừng thơ thẩn, đừng giẫm nhàu bụi thắm
Vết thiên nga không đi kiếm nữa rồi.
Với mái tóc của em vàng rộm
Đến muôn đời ra khỏi giấc mơ tôi.

Với nước da của em màu dâu chín
Em dịu dàng, em xinh đẹp ngày xa
Em đã từng như hoàng hôn chiều tím
Như tuyết trắng trong, như ánh sáng chói loà.

Đôi mắt em giờ khô như hạt mạch
Tên mỏng manh tan tác tựa âm thanh
Nhưng còn lại trong nếp khăn nhàu nát
Hương mật ong từ những cánh tay lành.

Giờ tĩnh mịch, khi bình minh trên mái
Như chú mèo đang rửa mặt bằng chân
Anh nghe những lời ngọt ngào êm ái
Hát về em của ong gió, thuỷ thần.

Ngọn gió xanh bên tai anh thủ thỉ
Rằng em đã là mơ ước, bài ca
Xin đặt đôi môi lên điều huyền bí:
Bờ vai và dáng hình ai đã nghĩ ra.

Đừng thơ thẩn, đừng giẫm nhàu bụi thắm
Vết thiên nga không đi kiếm nữa rồi.
Với mái tóc của em vàng rộm
Đến muôn đời ra khỏi giấc mơ tôi.
1916.


NGÀY TRÔI QUA

Ngày trôi qua, thêm vào đường giới hạn
Tôi lại xích gần đến sự ra đi.
Tôi vẫy nhẹ ngón tay màu trắng
Cắt nước tìm những điều bí ẩn kia.

Trong dòng xanh số phận cuộc đời tôi
Bọt sôi lên rồi đóng thành váng lạnh
Đóng dấu lên kẻ tù binh câm nín
Và đặt vào nếp gấp mới trên môi.

Cứ mỗi ngày tôi trở nên khác hẳn
Cuộc đời xui cho ai đấy và tôi
Nơi nào đó trên đồng, bên mép ruộng
Tôi giật bóng tôi ra khỏi xác rồi.

Em ra đi không hề mang áo ấm
Đặt tay lên đôi vai uốn của tôi
Và bây giờ một nơi nào xa lắm
Em lại say sưa ôm ấp với người.

Có thể khi cúi mình trên người đó
Em hoàn toàn đã quên hẳn về tôi
Và dán mắt vào bóng đêm huyền ảo
Em đổi thay nếp gấp của bờ môi.

Nhưng sống theo tiếng gọi thời xa vắng
Có khác chi nghe tiếng vọng sau đồi.
Tôi hôn bằng màu xanh của đôi môi
Thành bóng đen in hình lên bức ảnh.
1916. 




SỚM MAI MẸ HÃY ĐÁNH THỨC CON NHÉ 

Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé 
Người mẹ hiền nhẫn nhục của con ơi! 
Con sẽ ra con đường sau đồi nhỏ 
Đón người khách yêu quí đến nhà chơi. 

Con đã thấy hôm nay trong rừng vắng 
Vệt bánh xe trên nội cỏ xanh tươi 
Và ngọn gió sau rừng mây lay động 
Chiếc vòng cung vàng ánh dưới vòm trời. 

Buổi bình minh ngày mai khách sẽ tới 
Chiếc mũ-trăng uốn gập dưới lùm cây 
Con ngựa cái với đuôi hồng phấp phới 
Trên bình nguyên sẽ vẫy, sẽ đùa vui. 

Sớm mai mẹ hãy đánh thức con nhé 
Và thắp đèn sáng phòng khách nhà ta. 
Thiên hạ nói một mai này con sẽ 
Thành nhà thơ nổi tiếng của nước Nga. 

Con sẽ hát ngợi ca mẹ và khách 
Và bếp lò, gà trống, mái nhà tranh… 
Lên những bài ca của con sẽ rót 
Dòng sữa con bò của mẹ màu vàng. 
1917 


ĐANG DẦN TẮT HOÀNG HÔN


Đang dần tắt hoàng hôn đôi cánh đỏ
Bờ giậu kia lặng lẽ ngủ trong sương.
Đừng buồn nhé, ngôi nhà tôi trắng xoá
Rằng hai ta chỉ còn lại một mình.

Ánh trăng thanh lau chùi trên mái rạ
Như cái tù và bao phủ màu xanh
Tôi không bước ra vội vàng, tất tả
Tiễn cô ấy ra sau những đống rơm.

Tôi biết rằng thời gian làm lành hẳn
Nỗi đau này như ngày tháng dần trôi
Và đôi môi, và tâm hồn trong trắng
Cô ấy sẽ lo gìn giữ cho người.

Không mạnh mẽ, kẻ niềm vui cầu khẩn
Chỉ những người kiêu hãnh sống mà thôi.
Rồi người ta sẽ vội vàng đem quẳng
Như cái vành đai đã han gỉ hết rồi.

Tôi không buồn trông chờ nơi số phận
Tuyết bột kia sẽ dữ dội xoáy vòng.
Rồi một ngày cô ấy chắc sẽ đến
Nhà của tôi và sưởi ấm cho con.

Cô ấy sẽ cởi khăn và áo ấm
Và cùng tôi bên bếp lửa sẽ ngồi
Rồi lặng lẽ nói những lời âu yếm
Rằng đứa con rất giống với tôi.
1916.




TRÊN MẶT TUYẾT ĐẦU MÙA

Tôi lang thang trên mặt tuyết đầu mùa
Giữa hồn tôi hoa linh lan bừng nở
Chiều thắp sáng trên con đường tôi qua
Một ngôi sao- ngọn nến xanh rực rỡ.

Sáng hay tối, không thể nào biết rõ
Gà gáy hay tiếng gió hát trong rừng?
Những con thiên nga nằm trên đồng cỏ
Có vẻ thay cho đông giá trên đồng.

Ngươi đẹp quá trắng ngời gương mặt nước
Sưởi ấm máu tôi băng giá nhẹ nhàng
Tôi chỉ muốn được ôm vào, ghì sát
Những ngực trần trắng mịn của bạch dương.

Ôi màn sương trong rừng mơ màng ngủ!
Vẻ vui tươi của đồng ruộng tuyết đầy!…
Trên những đùi của những cây thuỳ liễu
Tôi chỉ mong được khép lại vòng tay.
1917 
 



NƠI BÍ ẨN MUÔN ĐỜI

Nơi bí ẩn muôn đời thiu thiu ngủ
Có những cánh đồng không phải nơi tôi.
Tôi, người khách vô tình, người lữ thứ
Mặt đất ơi, trên đồi núi của Người.

Những cánh rừng rộng mênh mông và nước
Và vững vàng những đôi cánh trên cao.
Nhưng thế kỷ, tháng năm và khoảnh khắc
Đã làm mờ sự chạy những vì sao.

Tôi không hôn bằng Người đâu, mặt đất
Và cũng không gắn bó số phận mình.
Con đường mới của tôi trời sắp đặt
Từ khi mặt trời mọc ở phương đông.

Từ buổi đầu, cho tôi, trời sắp đặt
Vào bóng đêm câm nín tôi bay.
Không điều gì trong phút giây ly biệt
Không điều gì tôi bỏ lại cho ai.

Nhưng cho hoà bình ở trên cao lắm
Yên lặng này, nơi nằm ngủ cơn mưa
Hai mặt trăng tôi thắp trên vực thẳm
Những con mắt không tắt bao giờ.
1916.


HÃY CÒN CHƯA KHÔ CƠN MƯA CHIỀU QUA

Hãy còn chưa khô cơn mưa chiều qua
Trên cây cỏ giọt nước xanh còn đọng!
Đang buồn bã đất cày trên đồng ruộng
Và héo mòn, gục xuống bụi rau lê.

Quanh vũng nước, trên đường, ta lượn khắp
Ngày mùa thu vẻ hoang dại, rụt rè.
Và trong mỗi người đàn ông ta gặp
Ta muốn nhận ra gương mặt mùa thu.

Ngươi mỗi ngày đẹp hơn và ẩn ước
Khi nhìn vào miền đất chẳng rõ ràng.
Ta dành cho ngươi chỉ niềm hạnh phúc
Của chúng ta và tình bạn thuỷ chung.

Và nếu như cái chết theo ý trời
Bằng bàn tay ta làm ngươi nhắm mắt
Ta thề bằng cái bóng trên đồng sạch
Ta sẽ đi theo cái chết và ngươi.
1916.



NƯỚC NGA VÀNG 

Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực
Đến một khi chưa tắt ánh mặt trời.
Bình minh như quyển sách kinh đỏ rực
Báo trước rằng sẽ có một tin vui.
Ồ, tôi tin hạnh phúc là có thực.

Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang
Hãy xúc động, thổi không ngừng ngọn gió!
Hạnh phúc kẻ bằng niềm vui ghi nhớ
Nỗi buồn nước Nga của trẻ mục đồng.
Nước Nga vàng, xin Người hãy ngân vang.

Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu
Ánh hào quang của sao trên ngọn sóng.
Và tôi yêu nỗi đau khổ ngọt ngào
Tôi cảm tạ nhân dân Người rộng lượng.
Tiếng thì thầm dòng nước chảy tôi yêu.
1917

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét